Hai vị lão gia tử ở cách đó khá xa, lại nghe không thấy, đánh tới đỏ mắt, vẫn còn người một quyền ta một cước, hung hăng ẩu đả.
Sở
lão gia tử mắt tinh, trong lúc cấp bách liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy Sở
Dương đang đứng trước mặt Dương lão phu nhân, vui mừng quá đỗi, vội vàng
nói: "Trở về rồi, trở về rồi...."
Trong
lúc kinh hỉ lại thoáng sơ xảy, lập tức bị Dương Bạo giáng hai quyền
liên tục lên mặt, chỉ thấy xung quanh toàn sao là sao, phẫn nộ quát lớn:
"Đánh cái con bà ngươi, ngoại tôn ngươi đã về rồi. Ngươi còn đánh cái
gì?"
Dương
Bạo ngẩn ra, nói: "Ngoại tôn đã trở lại là một chuyện tốt, nhưng ta và
ngươi là thông gia, ngươi chửi bà nội ta thì không được." Vung quyền
đánh tiếp.
Sở
Hùng Thành thấy mắng vậy cũng không phải, đuối lý đành phải tránh phải
né trái. Dương Bạo không chịu buông tha, liều mạng truy đuổi khắp
trường.
Dương lão phu nhân tức giận tới thất khiếu bốc khói, phẫn nột quát: "Lên, tách hai người bọn hắn ra cho ta."
Ra
lệnh một tiếng, Sở Phi Lăng Dương Nhược Hùng lập tức suất lĩnh mấy trăm
vệ sĩ như lang như hổ xông lên, mạnh mẽ tách hai vị lão gia tử ra. Bị
kéo ra nhưng Dương lão gia tử vẫn còn giãy dụa, đạp một cước, Sở lão gia
tử cũng không cam lòng chịu yếu thế, cũng đạp một cước đáp lễ.
Tiểu phúc hai người cùng bị tập kích, lúc này mới chịu tách ra, nằm vật ra trên mặt đất, thở hồng hộc.
Dương
lão phu nhân giận dữ, đứng dậy, vung quải trượng trong tay chỉ trỏ,
chính khí lẫm liệt giáo huấn một trận: "Còn ra cái thể giống gì nữa hả?
Đây là thông gia sao? Nào có ai đi thăm người thân, cuối cùng lại biến
thành bộ dạng như vậy hả? Hai người các ngươi có biết xấu hổ không? Tuổi
tác các ngươi cộng lại cũng sắp tới hai trăm rồi, vậy mà vẫn còn tranh
cường háo thắng giống như một đám con nít vậy. Hôm nay chính là ngày
vui, gặp lại ngoại tôn. nếu hai lão gia hỏa các ngươi còn phá rối, ta sẽ
lột da sống từng người một."
Sở
lão gia tử trong lòng oán thận: "Ngoại tôn ngươi trở về rồi ngươi mới
nói như vậy. Vừa rồi sao ngươi không nói vậy, lại còn kêu gào bảo lão
công ngươi hung hăng giáo huấn ta... Thật sự là không gì độc hơn tâm đàn
bà...."
Chỉ
nghe Dương lão phu nhân tiếp tục mắng: "Sở Hùng Thành ngươi cũng vậy.
Nói thế nào chúng ta cũng là khách nhân. Ngươi thân là Sở gia gia chủ,
dây chính là đạo tiếp đại khách nhân của ngươi hả? Đáng thương lão thân
vượt mấy ngàn dặm chạy tới đây, bây giờ bụng đói miệng khát, vậy mà
ngươi vẫn còn đi khi dễ lão Dương...."
Sở
Hùng Thành tức giận tới thất thiếu bốc khói, nhất thời há miệng trợn
mắt: "Ta khi dễ lão Dương? Ngươi nói thật đúng là không có lương tâm. Rõ
ràng là Dương gia các ngươi đánh tới cửa nhà chúng ta....."
Dương lão phu nhân giận dữ nói: "Nếu ngươi không làm gì sai, hắn lại đi đánh ngươi? Đánh ngươi là muốn tốt cho ngươi?"
Sở Hùng Thành lập tức tắt tiếng.
Haiz,
đã từng gặp bao nhiêu kẻ bao che khuyết điểm, nhưng cũng chưa từng thấy
ai như lão thái bà này....Mẹ nó, ai bảo lão tử không phải là lão công
ngươi... Bất quá, cũng may mà lão tử không phải...
Chỉ
thấy Dương lão phu nhân đá một cước vào mông Dương Bạo lão gia tử,
mắng: "Ngươi thật là mất mặt, chỉ một Sở Hùng Thành nho nhỏ, không ngờ
cũng có thể đánh ngươi thành bộ dáng thế này."
Dương lão gia tử rú lên một tiếng đau đớn, nhảy dựng lên, há cái miệng vừa rách vừa xưng tếu lên: "Ta chỉ đùa với hắn mà...."
Sở Dương đứng bên cạnh nhìn mà miệng há hốc, mắt trợn trừng, cơ bắp co giật.
Ta
fuk, cả nhà ngoại công, tất cả đều là một ổ cực phẩm a. Bây giờ thì ta
đã hiểu, cái tính cách vô lại lưu manh không chịu thua thiệt của ta từ
đâu mà ra rồi. Hóa ra đều là từ nơi này di truyền mà có... cái này thật
sự không thể trách ta được a...
Bên
kia, Sở lão gia tử rống lớn một tiếng: "Thu thập chỗ này sạch sẽ. Bảo
phòng bếp giết heo mổ dê đãi khách, chuẩn bị rượu ngon."
Hai vị lão gia tử oán hận trừng mắt nhìn nhau một hồi, đột nhiên lại cùng ôm bụng, lăn ra cười lớn.
Dương Bạo lão gia tử chỉ Sở Hùng Thành: "Ngươi nhìn bộ dáng ngươi hiện tại kìa... Ha ha ha, thật giống một con chó hoang..."
Sở
Hùng Thành cười ha ha: "Thế ngươi không nhìn bộ dáng ngu ngốc của ngươi
hiện tại sao? Thật giống một con la hoang bị người ta nướng sạch lông."
Mọi người dở khóc dở cười.
Sở
Dương nhìn mà da đầu run lên. Không chú ý có một tráng hán chạy tới bên
cạnh mình, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, một cảm giác áp
bách ập xuống đầu.
Ngẩng
đầu lên thì thấy, vị tráng hán hình thể cao lớn, cường tráng giống như
một con beo đã đứng trước mặt , cúi đầu quan sát mình.
Sở
Dương tự cho rằng vóc dáng mình đã không thấp rồi. Một thước tám ba còn
thấp sao? Chỉ là vị tráng hán này, so với mình không ngờ vẫn cao hơn
tới hai cái đầu, chiều ngang lại càng to gấp đôi.
Hắn vừa đứng ở chỗ này, Sở Dương lập tức cảm thấy thương thiên đại địa đều mất đi nhan sắc.
Tráng
hán Dương Nhược Hùng vươn bàn tay lớn như tay gấu, vỗ vỗ lên vai Sở
Dương, cười ha ha, nói: "Sở Dương? Ta là cữu cữu ngươi - Dương Nhược
Hùng. Ồ, ngươi sao vậy?"
Thì
ra một cái vỗ này đã đập cho Sở Dương ngồi phệt xuống mặt đất. Hắn hiện
giờ còn chưa khôi phục công lực, nào chịu được Cự Linh thần chưởng vỗ
như thế?
Dương
Nhược Hùng lại vươn tay, túm tóc Sở Dương nhấc lên, chân rời khỏi mặt
đất, đưa tới trước mặt mình quan sát từ trên xuống dưới một lượt, hồ
nghi nói: "Làm sao ngươi cứ mềm nhũn ra như bún thế? Vỗ cái là gục? Thể
trạng ngươi quá yếu đi...."
Một
tay treo Sở Dương như treo cá khô, tay còn lại thì nhéo nhéo khuôn mặt
Sở Dương, chậc chậc không ngừng: "Bộ dáng diện mạo thật không tệ. Giống
hệt ta trước đây. Đúng là cháu ngoại giống chú, không giống là có vấn
đề... Cháu trai, cười với cữu cữu một cái nào..."
Sở
Dương đáng thương hiện giờ thở còn không xong, hai chân lơ lửng giữa
không trung, sắc mặt tím ngắt... bị treo lơ lừng giống như một con cá
khô phơi nắng, ngay cả nói chuyện cũng không nên lời, làm sao còn cười
được.
Trong
lòng cả giận không ngừng chửi rủa: May mắn là không giống ngươi... nếu
giống như... chỉ sợ đời này tìm vợ cũng khó... chẳng qua ngươi tên Dương
Nhược Hùng... cái tên này thật sự đặt quá chuẩn... cũng không biết ai
lợi hại như vậy, vừa sinh ngươi ra đã biết ngươi giống gấu...
Thanh
âm vừa kinh vừa sợ của Dương Nhược Lan truyền tới: "Dương Nhược Hùng,
ngươi buông nhi tử ta ra...." Lao tới giống như một con hổ cái.
Dương
Nhược Hùng vội vàng thả Sở Dương xuống, theo thói quen vỗ vỗ bả vai:
"Thân thể ngươi quá yếu, sau này phải theo cữu cữu luyện tập cho
tốt....Ặc...lại ngã rồi..."
Lại một chường vỗ cho Sở Dương ngồi phệt xuống đất, thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch...
Dương
Nhược Lan giận dữ xông tới, một chưởng đánh đại ca mình thối lui sang
một bên, giận dữ nói: " Cháu trai ngươi thân thể gầy yếu, lại bị phong
trụ kinh mạch, không có nửa điểm huyền công. Ngươi ngươi... ngươi muốn
hại chết hắn sao?"
Dương
Nhược Hùng gãi dầu gãi tai, cười gượng hai tiếng: "Thì ra là thế, ta
còn đang không hiểu sao tên tiểu tử này lại mềm oặt như bún thế...."
Ngượng ngùng tính cách đánh bài chuồn, đột nhiên bừng tỉnh, giận tím
mặt: "Là ai phong trụ kinh mạch cháu trai ta? Thật là to gan, có phải là
lão già Sở Hùng Thành kia không?"
Dương Nhược Lan vừa thẹn vừa giạn, mắng: "Lăn qua một bên."
Dương Nhược Hùng từ nhỏ đã sợ muội muội mình, miệng lẩm bẩm hậm hực đi mất.
Người
nhiều lực lớn. Tuy Sở gia đã bị phá lanh tanh bành, nhưng hơn ngàn
người cùng nhau quét dọn, chẳng mấy chốc đã đâu lại vào đấy. Đương
nhiên, đại sảnh tiếp khách đã không thể dùng nữa rồi. Dù sao thời tiết
cũng ôn hòa, dứt khoát tổ chức tiệc trong sân vậy.
Hai
vị lão gia tử đều trở lại chỗ của mình, điều trị thương thế, tẩm bổ
thân thể, đổi một bộ quần áo mới, xử lý một chút máu ứ đọng tím đỏ trên
mặt, sau đó khoác một cái áo choàng thật đẹp, vênh cái mặt tựa như đầu
heo của mình, nghênh ngang xuất hiện.
Sở
Dương lúc này mới bắt đầu bái kiến ông ngoại, bà ngoại, cậu mợ, dập dầu
liên tùng tục như gà mổ thóc, thu hoạch một đống lễ vật thật lớn. Trong
đó, Dương lão phu nhân tặng cho một thanh bảo kiếm, nghe nói chém sắt
như bùn, Dương lão gia tử tặng cho một thanh chủy thủ, hàn quang tứ
phía, nghe nói là thượng cổ thần binh.
Hai kiện lễ vật này vừa lấy ra, toàn bộ Sở gia lập tức tràn ngập ánh mắt hâm mộ. Đây chính là hi thế chi bảo a...
Chỉ có Sở Phi Lăng cùng Dương Nhược Lan cười khổ trong lòng.
Đao
kiếm của bọn họ đều là Sở Dương tặng cho. So với đao kiếm trước mắt
này, không chỉ mạnh hơi vài cấp bậc. Mấy thứ này Sở Dương tùy tiện cũng
có thể lấy ra được, cho nên làm sao có thể để ý tới chứ?
Với
ánh mắt của Sở Dương, đương nhiên không coi một thanh chủy thủ một kiếm
này vào đâu. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Sở Dương nhận được quà của
người thân mình tặng, cả ở kiếp trước lẫn kiếp này.
Cho
nên hắn vẫn rất kích động. Lễ phép cảm tạ, thưởng thức một phen, yêu
thích không nỡ buông tay. Thậm chí trong mắt còn có chút cảm xúc dâng
trào, khó khăn lắm mới khống chế được.
Dương
Nhược Lan cùng Sở Phi Lăng nhìn thấy, đột nhiên trong lòng đau xót.
HIểu được tại sao Sở Dương lại như thế. Phu thê hai người lập tức giống
như đánh vỡ ngũ vị bình trong lòng, vừa xấu hổ vừa hối hận.
Nhi
tử cần, cũng không phải là bảo đao bảo kiếm thần binh lơi khí gì. hắn
cần là một phần tâm ý. Mình thân làm cha mẹ, không ngờ chỉ lo cao hứng
mà quên mất chuyện này.
"Thanh
kiếm này tên 'Xuy Tuyết', tục truyền là bội kiếm của nhất đại kiếm quân
Đông Phương ngàn năm trước. Chém đinh chặt sắt, chém sắt như bùn, để
một sợi tóc rơi lên cũng đứt." Dương lão phu nhân thấy cháu ngoại phi
thường thích thú lễ vật mình tặng, không khỏi an lòng, ánh mắt đều híp
lại, cười nói.
"Đa
tạ bà ngoại tặng kiếm. Cháu nhất định sẽ không cô phụ thanh kiếm này."
Sở Dương cảm động nói. Hắn biết, một thanh kiếm như vậy, ở trong mắt
mình tuy không tính là gì, nhưng ở trong Cửu Trọng Thiên đại lục, vẫn là
thần binh lợi khí có số má. Dương gia đoạt được nó, nhất định cũng phải
khó khăn một hồi.
"Thanh
chủy thủ này, truyền thuyết là Nghiệt Long chủy, chính là dùng sừng của
một con linh thú thập cấp Nghiệt Long chế tạo mà thành. Sắc bén vô
cùng, hơn nữa ban thân mang sẵn hàn khí, chỉ cần cắt vào một điểm da
thịt, là co thể khiến địch nhân huyết mạch đông cứng trong nháy mắt mà
chết.
Dương
Bạo cười ha hả,nói: "Lão phu luôn quang minh lỗi lạc, thích dùng nắm
tay, lại càng ưa thích cái khoái cảm nện bang bang lên thân kẻ khác, tựa
như đánh gia gia ngươi vừa rồi vậy... khụ khụ khụ... Cho nên không
thích loại tiểu binh khí có chút âm hiểm này. Bất quá ta thấy tiểu tử
ngươi bộ dáng âm hiểm, cho nên mới mang tặng."
Mọi người cười ngất.
Sở Dương dở khóc dở cười. Đây là tặng quà sao?
Cái gì mà 'bộ dáng âm hiểm'? Hơn nữa, ngài từng gặp ta sao? Không ngờ còn vì ta có 'bộ dáng âm hiểm' mà mang tới tặng?
Sở
Dương sờ sờ mũi, thu lấy lễ vật. Trong Cửu Kiếp không gian, kiếm linh
như có điều suy nghĩ, nói: " Thanh Nghiệt Long chủy này cũng có chút tác
dụng. Tạm thời ngươi có thể dùng để đâm lén, ám sát, đợi đến khi thực
lực trưởng thành, có thể trực tiếp hấp thụ hàn khí trong Nghiệt Long
chủy, hóa thành Thất Âm Hàn Khí của ngươi."
Sở Dương ừ một tiếng.
Đem
ra so sanh, kỳ thật lễ vật của cữu cữu vẫn khiến Sở Dương thích nhất.
Vị cữu cữ này không ngờ lại trực tiếp nhất: tặng luôn năm trăm khối tử
tinh.
Đây là thực tế a
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên quyển 7 chương 52 :Thân nhân gặp mặt
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét